TGM và những câu chuyện

TGM Corporation Awesome Team

TGM Corporation là công ty do tôi và những người bạn từ NUS sáng lập ra vào năm 2009, và đến nay có thể nói đã có những thành công nhất định. Tất nhiên ai cũng sẽ tự hào khi kể về công ty của mình, và tôi cũng rất tự hào về TGM, về những cộng sự cũng như những bạn trẻ mà tôi đã có cơ hội làm chung trên “con tàu TGM”.

Do đó, tôi muốn share một bài viết mà có thể thay tôi nói nhiều hơn về TGM. Bài viết này của anh Trần Đăng Khoa – cũng là sáng lập viên và hiện giờ là Chủ tịch hội đồng quản trị của TGM chia sẻ. Tôi tin rằng nếu bạn chưa biết về TGM, bài viết này sẽ cho bạn 1 góc nhìn thú vị về công ty và những con người tuyệt vời này.

I Love TGM

 

TGM và những câu chuyện – Trần Đăng Khoa

 

Câu chuyện thứ nhất là câu chuyện về sự thay đổi.

Khoảng chừng tháng 3 năm 2007, một kẻ chán nản sự máy móc, tầm thường và thiếu tình người của những công ty mà hắn làm việc muốn làm một điều gì đó để thay đổi cuộc đời mình, và thực hiện ước mơ xây dựng nên một công ty khác thường có thể tạo nên sự khác biệt. Hắn không có tiền, hắn đang nợ rất nhiều. Nhưng có lẽ vì thế mà hắn có nợ thêm chút nữa cũng không sao. Hắn mượn tiền để tham gia một khóa học hy vọng có thể thay đổi cuộc đời hắn và giúp hắn thực hiện ước mơ.

Khóa học đã không thay đổi cuộc đời hắn. Nhưng nhờ khóa học, hắn bắt đầu làm những thứ khiến cho cuộc đời hắn thay đổi. Sau bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, bao nhiêu thất vọng vào những công ty mà hắn muốn cống hiến, một lần nữa, hắn tin mình có thể góp phần tạo nên một cái gì đó thật sự khác biệt. Nhưng hắn biết, hắn không thể làm điều đó một mình.

Câu chuyện thứ hai là câu chuyện của cơ duyên.

Khoảng chừng tháng 3 năm 2008, một đám người xa lạ bắt đầu tụ tập vào cái gọi là VN2020. Những kẻ đầu óc không bình thường bắt đầu lần lượt xuất hiện và dường như không có chỗ nào để đưa họ vào trong VN2020 cả. Thế là từ trong lòng VN2020, họ tập hợp thành một gia đình nhỏ hơn với cái gọi cũng khá là lạ: Enterprise Family.

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy mấy đứa oắt con miệng còn hôi sữa học đòi làm kinh doanh. Nhưng cũng có những người tin vào họ. Và điều quan trọng nhất là họ tin vào chính mình. Họ không ngờ rằng, họ gặp nhau để tạo nên sự khác biệt. Họ lại càng không ngờ rằng, họ gặp nhau để xây dựng nên một đại gia đình.

Cũng trong tháng 3 này, một quyển sách bắt đầu gây tiếng vang lớn ở Việt Nam, mở đường cho sự hình thành một mảng kinh doan nhỏ nhưng không nhỏ trong TGM sau này.

Câu chuyện thứ ba là câu chuyện về những kẻ liều.

Khoảng chừng tháng 3 năm 2009, có mấy kẻ liều lĩnh đang bắt đầu thu xếp mọi thứ ở Singapore để về Việt Nam, mở đường cho một ước mơ chung. Con đường phía trước thật mờ mịt, tương lai cũng thật mờ mịt. Ngoài những kế hoạch trên giấy và những mơ ước trong tim, họ chẳng có gì cả. Tiền không có. Kinh nghiệm cũng không có. Nhưng cứ làm thôi, bởi vì họ là những kẻ liều lĩnh và điên rồ. Cuộc đời chỉ sống được một lần, nếu không sống một lần cho đáng sống, thì thật quá lãng phí cuộc đời này.

Câu chuyện thứ tư là câu chuyện về sự thành công.

Khoảng chừng tháng 3 năm 2010, băng nhóm của những kẻ liều lĩnh và điên rồ giờ đã đông lên rất nhiều, nhờ có nhiều kẻ khác tham gia đi cùng họ. Dĩ nhiên, đều toàn những kẻ rất trẻ, vừa liều vừa điên cả. Nhưng giờ đây, những kẻ này đã tự xây dựng được cho mình một mái nhà chung, có một nơi mà từ đó, họ bắt đầu làm nên được nhiều điều khác biệt hơn nữa. Nơi đó là gọi là Trung Tâm Đào Tạo & Phát Triển Bản Thân – TGM.

Câu chuyện thứ năm là câu chuyện về sự hy sinh.

Tháng 3 năm 2011, một tháng cực kì ảm đạm với nhiều sự kiện không vui. Kinh doanh khó khăn. Những rắc rối trong nội bộ. Lần đầu tiên, những kẻ điên rồ nghĩ đến việc liệu có nên gắn bó với nhau nữa không. Nhưng may mắn thay, trên đời này không chỉ có họ điên. Hàng chục kẻ khác xung quanh họ cũng điên không kém. Những người này sẵn sàng hy sinh một phần lương của họ để bảo toàn sức mạnh và sự sống còn cho gia đình thứ hai của mình. Cái điên ấy của những đứa em làm cho những kẻ điên nhớ ra mình là ai, tại sao mình tồn tại, và tại sao mình luôn muốn hy sinh vì gia đình này. Cơn sóng dữ rồi cũng trôi qua. Gia đình của họ lại mạnh hơn bao giờ hết.

Câu chuyện thứ sáu là câu chuyện về sự sáng tạo.

Nhiều thành viên trong công ty và đội ngũ huấn luyện chia sẻ với hắn về các ý tưởng cải tiến khóa học. Hắn mang những ý kiến đó vào để làm cho khóa học ngày càng tốt hơn. Kết quả là hắn được mọi người cảm ơn và khen ngợi vì có những cải tiến tạo nên sự khác biệt cho khóa học, đưa khóa học lên một tầm cao mới, Việt hóa hoàn toàn những nội dung khó Việt hóa và tạo hiệu ứng mới cho chuỗi thử thách. Nhưng thật ra, hắn chỉ học lại từ mấy đứa em của hắn mà thôi. Hắn muốn tặng tất cả những lời khen ngợi ấy cho những người đã đóng góp những ý tưởng ấy. Hắn tự hào lắm. Gia đình mình giờ khác rồi. Sự sáng tạo đã ở khắp mọi nơi. Sáng tạo là một văn hóa vì nó đã nằm trong mỗi con người.

Câu chuyện thứ bảy là câu chuyện về dám nghĩ dám làm.

Tình hình đang khó khăn và không như mong muốn. Tinh thần mọi người đang đi xuống. Một người chị nghĩ ra một ý tưởng điên khùng. Một đám loi nhoi lóc nhóc cũng điên không kém khi dám lao vào làm chỉ trong vòng vài ngày để biến ý tưởng đó thành hiện thực. Sự khác biệt được tạo ra. Cái đám loi nhoi lóc nhóc ấy, mỗi đứa trong chúng nó đều cũng có gia đình, cũng có những thứ cá nhân để lo toan, đều muốn nghỉ cuối tuần như bao người khác, nhưng tất cả chúng nó đều hiểu thế nào là hy sinh, là đồng đội, là một gia đình thứ hai. Và chúng nó xứng đáng tận hưởng niềm vui chiến thắng, nhưng không phải chiến thắng cá nhân tầm thường, mà chiến thắng cùng với những đồng đội của mình.

Hóa ra, con người ta không cần sự máy móc để tạo ra kết quả. Con người cần lòng tin và cần được tự do, để tạo nên không chỉ kết quả mà là sự khác biệt thật sự. Nhưng giá trị không nằm trong những kết quả hay những sự khác biệt ấy, mà giá trị và trên cả giá trị là những điều ý nghĩa, nằm ở chính mỗi con người trong cái đám loi nhoi lóc nhóc ấy ở TGM.

Câu chuyện thứ tám là câu chuyện về hai anh em.

Tháng 3 năm 2012 – TP. Đà Nẵng – Hai anh em, một cao một bé, một tròn một gầy. Một ăn mặc chỉnh chu còn một trông rất ư là bình dân. Họ bước vào một quán cà phê bên bờ sông Hàn. Họ không nói chuyện kiếm tiền. Họ chỉ muốn tạo nên sự khác biệt cho vùng đất mà họ vẫn còn là “người lạ” này.

Thằng anh nhìn thằng em thầm nghĩ, không ngờ cái thằng mấy năm trước định in lậu sách của mình để bán kiếm tiền, thì giờ đây trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, có đạo đức và đầy tâm huyết cho dù được bọc trong cái dáng người nhỏ thó. Thằng em cũng không còn cái kiểu tưng tửng như một hai năm trước, mà bây giờ đã thật sự trưởng thành. Thằng anh cảm thấy trong lòng tự hào và tin tưởng lắm. Ở đời nếu sống hết mình, không thành công, thì cũng thành nhân. Thằng em mình thành công hay thất bại ở cái xứ này, thì nó cũng sẽ thành nhân.

Câu chuyện cuối cùng là câu chuyện về yêu thương.

Cũng trong tháng 3 năm 2012 ấy, hắn có một đợt bệnh khá nặng. Từ lâu lắm rồi, hắn không thích nói với người khác là hắn đang bệnh cho dù như thế nào đi nữa. Hắn vẫn chưa quên cái lần hắn bị miệng đời nói là hắn hay bệnh để cầu cạnh sự quan tâm. Hắn đau và thất vọng. Nên từ đó hắn luôn thể hiện ra bên ngoài những gì mạnh mẽ nhất. Hắn cố giấu sự mệt mỏi của mình. Hắn cũng chẳng muốn ai bận tâm đến hắn vì ai cũng có việc để làm. Hắn chỉ muốn hoàn thành thật tốt nhiệm vụ của mình vì ai cũng đang cố hoàn thành tốt nhiệm vụ của họ. Hắn đã lầm. Ai cũng bận nhưng không ai quá bận đến mức không thể yêu thương những người đồng nghiệp của mình.

Một món quà, một trái tim to chứa nhiều trái tim nhỏ, một vòng tròn yêu thương, một bài hát quen thuộc và dĩ nhiên không thể thiếu những cái ôm ấm áp. Trong những giờ phút ngắn ngủi đó, mọi muộn phiền, lo toan, mệt mỏi và chán nản tan biến hết. Hắn khỏe lại rất nhanh sau đó.

Quan trọng hơn hết là hắn biết ở TGM ai cũng được quan tâm và yêu thương như thế, nhất là khi họ cần đến tình yêu thương ấy.

 

TGM Corporation Awesome Team

Thay lời kết

Hắn nhận ra, TGM vẫn là một gia đình thật sự. Hắn nhận ra, có những lúc gia đình này đã vô tình làm hắn buồn hay thất vọng. Cũng như có những lúc, gia đình này đã vô tình làm những thành viên khác buồn hay thất vọng. Nhưng hắn yêu thương gia đình này như chính gia đình của hắn. Và nhiều người khác nữa cũng yêu thương gia đình này như gia đình của họ. Đứng trước yêu thương, những muộn phiền, chán nản, thất vọng và mệt mỏi, trở nên dường như quá tầm thường và nhỏ bé. Thứ duy nhất có thể đứng vững trước yêu thương là tha thứ. Cuộc đời này ngắn ngủi trong vòng hơi thở, không gì bằng tha thứ và yêu thương.

Bốn năm trước, hắn vẫn không nghĩ có một tổ chức như TGM có thể tồn tại trên đời này. Ba năm trước, hắn nghĩ TGM là của hắn và những thành viên đồng sáng lập. Hai năm trước, hắn nghĩ TGM là của tất cả những ai đủ điên rồ để tham gia vào. Hôm nay, hắn biết TGM không của ai cả, TGM là của yêu thương, hy sinh và khát vọng.

Ở TGM, hắn không làm việc mà hắn sống. Ở TGM, hắn yêu thương và được yêu thương. Ở TGM hắn biết rằng, hy sinh không phải là thứ hiếm hoi, khó tìm, nhưng vẫn luôn luôn là một thứ có giá trị. Ở TGM, hắn biết rằng không chỉ có mỗi mình hắn sống và khát vọng.

Một ngày mới lại đến… Nếu cuộc đời này đáng sống, thì cũng đáng được ghi lại… Nếu TGM đáng để tồn tại như một gia đình hơn một cỗ máy kinh doanh, thì mỗi con người góp phần làm nên sự khác biệt ấy cũng đáng được nhớ đến...

Link bài viết: http://trandangkhoa.vn/tgm-va-nhung-cau-chuyen/#ixzz2GLHIR5lQ

 

———————-

Riêng tôi cũng thích đoạn này nhất : “Ở TGM, hắn không làm việc mà hắn sống. Ở TGM, hắn yêu thương và được yêu thương. Ở TGM hắn biết rằng, hy sinh không phải là thứ hiếm hoi, khó tìm, nhưng vẫn luôn luôn là một thứ có giá trị. Ở TGM, hắn biết rằng không chỉ có mỗi mình hắn sống và khát vọng.” vì chính tôi cũng nhìn thấy mình trong đó. Nó cũng chính là động lực để tôi làm việc mỗi ngày, cống hiến nhiều hơn nhưng hạnh phúc và mạnh mẽ hơn vì đơn giản tôi hiểu mình làm những việc này vì lý do gì.

Bùi Hải An – một ngày cuối năm 2012

Leave a Reply